* Chuyện phiếm : Những ĐIều trông THấy...

Lê Ngọc Phượng

Việt Nam đang bị dịch cúm gia cầm H5N1 đe dọa!

Nhiều tỉnh thành đã phát hiện ổ dịch ,và người ta đang cố gắng "dập dịch" bằng cách tiêu hủy gia cầm trong vùng bị phát hiện.Dịch cúm gia cầm H5N1 hiện nay chưa bị biến thái lây từ người qua người,nhưng nhìn người công nhân vệ sinh "tay không" nhặt gà chết bỏ bao,vác lên vai đem tới hố để đốt,người ta không khỏi rùng mình!Còn người dân có gia cầm chết thì thản nhiên bỏ xuống kênh mương!

Trước đó,ngày 12/02/14,một cán bộ thú y đã phải nhập viện sau khi đi lấy mẫu bệnh phẩm ở môt trại gà nhiễm cúm!"Tiếp xúc" kiểu anh công nhân vệ sinh,hay ăn ở như những người dân vô ý thức thì không lây bệnh mới là lạ!

Mà không hẳn những cán bộ y tế là có ý thức vệ sinh,phòng bệnh!

Tôi nhớ năm trước đi thăm bạn nằm ở phòng săn sóc đặc biệt nhà thương lao Phạm Ngọc Thạch (trước là Bệnh viện Lao Hồng Bàng).Thường muốn vào thăm bệnh nhân nằm ở phòng săn sóc đặc biệt,thân nhân phải mặc áo choàng vô trùng và xỏ vớ do bệnh viện cấp.Chẳng hiểu chiếc áo choàng được luân chuyển bao lần mới được thay nhưng trước mắt người ta xỏ vớ vào giầy chứ ít người bỏ giầy trước cửa phòng (có lẽ sợ mất chăng ?).Rõ ràng phương thức và ý thức phòng bệnh ở đây hoàn toàn vô hiệu quả và chỉ làm rối thêm vì những hình thức mà ai cũng biết là "cho có".Với những bệnh lây nhiễm,kiểu cách này là vô dụng!Vào bệnh viện Lao,ai cũng ngán,nhất là được biết hiện nay đã có nhiều chủng lao kháng thuốc."Phái đoàn" chúng tôi ai cũng thủ sẵn một khẩu trang y tế (bán ở cửa nhà thương),nhưng khi đi ngang qua căng tin của bệnh viện thấy áo trắng (BS,y tá),áo xanh (bệnh nhân)ngồi chung với nhau ăn uống vui vẻ,cảm thấy mình "không giống ai",lại len lén cởi bỏ!

Vào tới phòng bệnh,càng hết hồn thấy người nhà bệnh nhân nằm ngồi la liệt.Chuyện lây nhiễm phát tán bệnh,làm sao tránh khỏi ?

Còn nhớ lần dịch cúm năm xưa,cán bộ thú y tới từng nhà bắt đi bất cứ con gì có lông vũ đem đi tiêu hủy!Nhiều con chim quí của bạn tôi bị chết oan trong "trận càn" đó!Trận càn năm sau,bạn tôi mở lồng "phóng sinh" cho những đứa con cưng.Sau cơn phong ba bão táp,3 trong số 8 con chim quí từ bỏ cuộc sống tự do tìm đường trở về,nơi có sẵn gạo trắng,nước trong chờ chúng!Nghĩ lại thật buồn cười!Mấy con chim trong lồng đâu có cơ hội nào tiếp cận với nguồn lây nhiễm mà nỡ "giết oan còn hơn bỏ sót"!

Nhưng mà lệnh nhà nước đã ban ra thì cứ thế thi hành,chẳng thấy có nhà khoa học nào đưa ra lời phản biện. Chẳng biết có phải vì chủ trương mackeno,hay là do vô cảm,người ta (bao gồm người quay phim,"nhà đài" ,phát thanh viên,khán thính giả) chứng kiến cảnh người công nhân vác trên vai bọc gà chết to tổ bố,mà chẳng ai "đặt vấn đề"!

Mà "vấn đề" này,cũng như những vấn đề tương tự,nếu không ở VN,các bạn sẽ thấy rất là xa lạ:Máy bay rớt bánh đáp dọc"đường",lốp bánh đáp mòn quá mức,buộc phải thay"đột xuất",hành khánh bị chậm chuyến 14 tiếng chờ lốp thay thế,...Báo đăng vài hàng tin... tức,không bình luận ,không giải pháp,không cả qui trách nhiệm!

Nhưng dân Việt Nam thật là đáng yêu,đáng phục!

Với tin máy bay rơi lốp,một độc giả bình luận:

"Tôi thấy cơ trưởng lái máy bay hôm đó giỏi thật máy bay mất bánh, gẫy càng mà vẫn hạ cánh an toàn, tâm trạng 41 hành khách vui vẻ, bình an khi ra khỏi máy bay. Chúng ta phải hoan hô, biểu dương cơ trưởng mới phải chứ!"

Bởi vậy,sống trong môt xã hội như thế mà qua phỏng vấn,người ta ghi nhận người Việt Nam là người hạnh phúc thứ nhì trên thế giới!

Hỡi ơi,

Trải qua một cuộc biển dâu ...!

Dân ta đáng phục hay là đáng thương ?

Lê Ngọc Phượng

Tháng 02/2014